Posted on



Mời Quý Khán Giả Thưởng Thức Truyện Ngắn Hay Lãng Mạn Nhất Thiên Thần Trắng , Tác Giả Thế Đức : Nước da của chị trắng hồng. Khuôn mặt trái xoan, cái mũi dọc dừa thẳng tắp. Lại thêm cặp môi đỏ mọng và đôi mắt tròn xoe, lúc nào cũng ngơ ngơ ngác ngác …Xem Thêm : ►Truyện Tình Yêu –
►Tiểu Thuyết –
►Truyện Ngắn Hay –
►Sách Lịch Sử –
►Những Cuốn Sách Hay –
►Bí Quyết Kinh Doanh –
►Sách Huyền Môn & Dành Cho Tâm Hồn –
►Liên hệ với chúng tôi tại:
• Đăng Ký Kênh Và Nhận Video Mới Nhất –
• Facebook:
————————————————–
Cứ chiều chiều, tôi lấy cớ ra Cánh Mạ thả trâu, nhưng thực tình chỉ muốn một mình thơ thẩn nhìn về phương trời xa tít. Chỗ ấy, hôm nọ chị chỉ cho tôi: “Hà Nội ở đằng kia kìa”. Tôi thấy cứ da da diết diết thế nào ấy. Rồi nhớ lại câu chuyện chị kể cho tôi nghe về Hà Nội, có nhiều thứ lạ ghê lắm. Tôi hỏi: “Hồ Gươm có đẹp không?”, chị bảo: “đẹp”, rồi chỉ vào cái nia mẹ tôi đang sàng gạo ngoài sân: “Có con Rùa to bằng thế”. Tôi lè lưỡi: “Nó có ăn thịt người không?”. Chị bảo: “Không, Rùa thần đấy!”.Chị tiếp: “Có cả tầu điện nữa nhé”. Chị bắt chước tiếng chuông kêu, leng keng, leng keng, nghe buồn cười quá. Tôi chẳng biết tầu điện nó thế nào. Thấy tôi ngơ ngác, chị bảo: “Tầu điện để chở người ta đi lại ý”. Tôi cười: “Em đi bộ thích hơn!”. Chị bảo: “Nhưng mà đi xa, đau chân lắm!”. Tôi lại cười hì hì: “Quen hết”…Tôi chưa thực hiện được ước mơ ra thành phố chơi với chị thì chiến tranh bùng nổ. Người Hà Nội sơ tán về quê tôi đông lắm, dân số bỗng tăng gấp bội phần. Những anh chàng, cô nàng phanh cúc áo ngực, đi dép lê quèn quẹt đầy đường. Chỉ riêng chị tôi thì vẫn chưa thấy bóng dáng đâu cả. Tôi ra Cánh Mạ ngóng chị, rồi cứ đăm đắm nhìn về Hà Nội. Bầu trời phía ấy bây giờ đen kịt, những cột khói như cây nấm khổng lồ bốc lên, cao ngồn ngộn. Tôi lo quá, liệu chúng nó ném bom có trúng nhà chị không? Hay là chị đã chết rồi? Nghe người ta đồn, có biết bao nhiêu người ở Hà Nội trúng bom, chết đấy thôi. Nghĩ vậy, tôi bật khóc hu hu.

Nguồn: https://thovn.net/

Xem thêm bài viết: https://thovn.net/category/giai-tri/

2 Replies to “Thiên Thần Trắng – Truyện Ngắn Hay Lãng Mạn Nhất | Thế Đức”

  1. Tôi ra Cánh Mạ ngóng chị, rồi cứ đăm đắm nhìn về Hà Nội. Bầu trời phía ấy bây giờ đen kịt, những cột khói như cây nấm khổng lồ bốc lên, cao ngồn ngộn. Tôi lo quá, liệu chúng nó ném bom có trúng nhà chị không?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *